TỰ SÁNG TÁC HOẶC NGHE KỂ RỒI GHI LẠI:
1/…” Cô giáo xuống kìa”…
Trong 1 bài kiểm tra môn lịch sử lớp 12 của một học sinh
chuyên quay cóp có đoạn như sau:
….Đến ngày 27, tình hình Đà Nẵng
trở nên sôi động. Theo lệnh của bộ tổng tham mưu, Bộ tư lệnh quân đoàn 2 và
quân khu 5 tấn công Đà Nẵng từ nhiều hướng. Quần chúng trong thành phố dưới sự
lãnh đạo của Đảng đã hỗ trợ cho các cánh quân chủ lực tiến vào Đà Nẵng đồng bào
Đà Nẵng đưa xe khách, xe đò, xe lam, xe honda tỏa ra các hướng chở bộ đội ta
tiến vào nội đô, mang thực phẩm tiếp tế cho bộ đội. 15 giờ ngày 29 tháng 3, 10
vạn tên dựa trên căn cứ quân sự liên hợp …” Cô giáo xuống kìa”…Đà Nẵng đã bị tiêu diệt. Ta làm chủ hoàn toàn thành phố.
Nghe tin Đà Nẵng thất thủ. Những kẻ cầm đầu ngụy quyền ở Bình Định, Phú Yên,
Khánh Hòa rục rịch bỏ chạy. Mỹ bắt đầu rút các cơ quan và lãnh sự, sứ quán ở
Nha Trang chuyển hàng ở Cam Ranh đi….
Bình luận: Hết biết lun…hihi…99% là đọc cho chép rùi...
2/ Trốn nợ:
Một con nợ muốn lánh mặt chủ nợ đến đòi nợ bảo người giúp
việc nhà ngớ ngẩn của mình ra nói:
-
Ra bảo với Bà Chi là tui không có ở nhà.
Người giúp việc:
-
Dạ con nghe bà chủ.
Khi ra đến cổng người giúp việc nhà nói với chủ nợ:
-
Bà chủ nói bà chủ không có ở nhà..về đi…
Bình luận: Ngớ ngẩn đến thế là cùng…hihi…
Truyện kể lúc 0 giờ:
Truyện ma có thật 100% :
Hôm nay mình xin kể lại cho các
bạn và mọi người nghe một câu truyện ma có thật đã xảy ra rất lâu rùi do cô
giáo của mình năm còn học cấp 2 kể lại, truyện như sau:
Sài gòn sau giải phóng ở những
năm đầu thập niên 80, khi đó Sài gòn về khuya rất vắng người qua lại, một mặt dân
số Sài gòn còn chưa đông như bây giờ, mặt khác thì lúc đó nước ta còn có luật
giới nghiêm, nghĩa là sau 12 h khuya thì mọi người không được ra khỏi nhà. Ai
muốn ra khỏi nhà nếu gặp được lực lượng du kích ( dân quân tự vệ bây giờ) hoặc
cán bộ cảnh sát đi tuần tra sẽ phải trình
giấy tờ tùy thân…
Hôm đó anh Thảo, một người tài
xế xích lô bấy giờ vì có một cuốc chạy từ quận 4 đi Bà chiểu vì quá xa nên
không kịp tranh thủ về sớm…Trời đã khuya mà đường dài mệt mỏi nên anh Thảo cũng
vội vả đạp xe tảnh thủ về sớm với vợ con…
Đến gần bùng binh ngã 6 Lê Văn
Duyệt ( ngã 6 Phù Đổng bây giờ) thì bất chợt anh gặp 5 người thanh niên bụi bẩm
gọi lại:
-
Bác tài, chở hàng
cho tụi tui về cầu thị nghè nè…
Anh thảo nhìn lại cái đồng hỗ cũ
xì trên tay mập mờ không gõ lắp thì trời cũng đã 12 h khuya rồi. Anh Thảo nghĩ
thầm trong bụng chắc mình phải từ chối thôi, nhưng chưa kịp trả lời thì một
thanh niên móc sau lưng quần ra một khẩu súng ngắn. Anh Thảo thấy vậy cũng
không thể thốt lên tiếng từ chối:
-
Trời khuya rồi, đến
cầu Thị Nghè 50 đồng nha, được thì tôi đi ngay…
Anh Thảo nói theo giọng đầy miễn
cưỡng.
-
Ok. Cho xe vào hẻm
đi…- một trong 5 thanh niên đó nói.
Anh Thảo nhanh chóng làm theo
hướng dẫn của nhóm thanh niên đó…De đuôi xe vào hẻm…Ở một căn hộ lụp sụp, 5
thanh niên đó mở cửa nhà ra và bưng ra một cô gái đang trong tư thế ngồi ( chắc
là một người đang bị bệnh ) rồi bỏ lên xe xích lô rồi bảo:
-
Đi đi bác xích lô,
đưa tiền xe trước luôn nè…- Một trong 5 thanh niên đó không quên trả triền
trước luôn và không một tờ giấy ghi địa chỉ chở đến.
Nhận tiền xong anh Thảo nhanh
chóng chở người con gái ấy đi…
Đường dài trời lại quá khuya,
đèn đường Sài gòn lúc đó chổ tối chổ sáng luôn tạo ra một cảm giác bất an trong
anh Thảo, như linh tính có chuyện chẳng lành nền anh Thảo cố tìm cách bắt
chuyện với người con gái ngồi trên xe ấy:
-
Sao em lại đi quá
khuya thế này? Sáng mai đi không kịp chuyện à? – Anh thảo hỏi.
Người con gái ấy không trả lời,
càng làm cho anh Thảo cảm thấy lo sợ hơn
-
Em tên gì? Em làm
công việc gì? – Anh Thảo hỏi tiếp…
Người con gái ấy vẫn không trả
lời…Anh Thảo lúc này cũng kịp nhận ra điều không hay rồi. Anh cố chòm người
đứng lên vừa đạp xe vừa trông mặt cố gái ấy…dưới ánh đèn đường loe lóe sáng,
ánh sáng chập chờn anh Thảo nhận ra gương mặt trắng bẹt của cô gái ấy – không,
chính xác là một xác chết…Anh Thảo quá bất ngờ như muốn đứng tim, hú vía…quá lo
sợ, vừa đạp chân lại vừa run lẩy bẩy….
Anh Thảo thoáng nghĩ:
-
Giờ phải làm sao
đây?????
Chưa kịp hoàn hồn thì phí trước
có 2 anh cảnh sát tuần tra xuất hiện…
-
Bỏ xe chạy à??? –
Anh Thảo nghĩ trong đầu…
-
Còn chạy tiếp thì
chết chắc, cảnh sát sẽ phát hiện ra thôi, tội này nặng lắm nha…nửa đêm mà chở
một xát chết đi đâu chứ??? Mình phải giải thích sao đây??? – Anh Thảo rất bâng
khuân, không biết phải làm sao đây…
-
Chắc phải liều một
phen chạy ngang qua cảnh sát luôn chứ làm sao… -Anh Thảo cuối cùng cũng đã
quyết định chạy tiếp…
Hai anh cảnh sát phía trước cũng
kịp ngoắc anh Thảo lại và hỏi:
-
Có thuốc lá không
bác tài??? Tối rồi không về sớm đi mà còn đi đâu nửa??? – Một anh cảnh sát vừa
xin thuốc lá vừa hỏi trong khi làm nhiệm vụ…
Anh Thảo móc túi quần ra một hộp
thuốc lá Sơ- míc ra mời 2 anh cảnh sát:
-
Dạ, dạ… - Anh Thảo
còn chưa biết trả lười ra sao nữa thì…
-
Thôi đi đi, đi nhanh
rồi còn về nửa… - 2 anh cảnh sát nói.
Anh Thảo không quên cám ơn rồi
vội vả lên xe chạy tiếp, cố lấy hết sức để đạp cho lẹ…Thoát được chuyện này anh
Thảo mừng muốn chết luôn, nhưng giờ anh Thảo phải xử lý sao với xác chết ấy
đây…Anh Thảo chạy một quãng đường khá xa đến cầu Thị nghè rồi, bất chợt một ý
nghĩ táo bạo lóe trong đầu anh:
-
Hay là mình vứt xác
chết này xuống cầu luôn rồi tranh thủ về cho xong việc… - Anh Thảo tự suy nghĩ.
Cuối cùng anh Thảo cũng quyết
định quẳng xác cô gái này xuống cầu cho xong việc, dính vào mấy vụ này rắc rối
lắm đây, phải giải thích đây với công an chức năng chứ..liệu mình nói ra có ai
tin không…
Anh Thảo cố nhắm mắt ôm xác cô
gái ấy cố dùng hết sức sau một ngày đạp xe vất vả, mệt mỏi mà vứt xuống cầu Thị Nghè…Anh
Thảo không dám mở mắt ra nhìn vào xác cô gái ấy nữa.
Ấy rồi anh Thảo cũng vứt được xác cô gái ấy xuống cầu
nhưng sao cánh tay cô gái ấy cong cong móc lại thành cầu như muốn níu lại không chịu rơi xuống
cầu…
Anh Thảo dùng hết sức nhắm mắt
lại mà cố đạp cô gái ấy…Đạp hoài mà cô gái ấy chẳng chịu rớt xuống gì hết. Bổng
dưng có tiếng nói cất lên:
-
Sao anh lại đạp em
xuống????
Giọng nói cô gái cất lên càng làm anh
Thảo hết hồn, da gà nổi lên khắp người, anh cố gắng hết sức để đạp thêm vài cái
nữa rồi định bỏ chạy...
-
Sao anh lại đạp em…
- Lại có tiếng cất lên…
- Gặp ma rồi trời ạ !!! - Anh Thảo nghĩ thầm
- Gặp ma rồi trời ạ !!! - Anh Thảo nghĩ thầm
Lúc này anh Thảo không còn biết
phải làm sao hết, cuối cùng anh Thảo cũng dùng được sức lực đạp cô gái văng
xuống cầu, anh Thảo cảm thấy nhẹ nhỏm nhưng không khỏi bàng hoàng mở mắt ra nhìn…thì hởi ơi…
Và chuyện gì đã xảy ra nữa các bạn biết
không???????
Anh Thảo thấy vợ của mình bị rơi
xuống dường rồi, hóa ra anh Thảo vốn là nghề đạp xích lô. Sau một ngày mệt mõi
nằm mơ, một cơn ác mộng kinh hoàng và đã vô tình đạp cả vợ mình xuống giường tự lúc nào…dzậy mới kinh chớ…hehe…
3/ Ai là người can đảm nhất ?:
Một
đám người hiếu kỳ vội vả chạy đến một cây cầu nọ xem một cô gái tử tự. Cô gái
trẻ tội nghiệp ấy không rõ vì lý do gì đã nhảy xuống cầu. Đám người hiếu kỳ đó
ai cũng không đủ can đảm nhảy xuống cứu cô gái ấy lên hết vì nước rất xoáy…Mọi
người chỉ đưa mắt nhìn cô gái ấy bị chìm nhanh chóng. Đột nhiên trong đám đông
ấy có một ông lão trông cũng gần 70 tuổi rồi nhảy xuống. Đám thanh niên trong
nhóm người hiếu kỳ đó đưa mắt nhìn ông lão vừa thán phục vì lão can đảm, vừa tỏ
ra rất xấu hổ mất mặt đấng nam nhi, vì lẻ ra các chàng thanh niên đó là người
nhảy xuống cứu mới phải…
Được
vài phút sau ông lão gần 70 ấy cũng đưa được cô gái lên bờ. Mọi người trầm trồ
thán phục lão, nhưng chưa kịp khen ngợi thì lão già ấy cất tiếng chửi bới lung
tung:
-
ĐM. Tổ cha cái thằng
nào đẩy tao xuống…tao đứng coi mà nó cũng chen cho được à…
0 nhận xét:
Speak up your mind
Tell us what you're thinking... !